Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp một, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với nụ cười tươi và ánh mắt dịu hiền nhìn cả lớp đầy vẻ yêu thương, khích lệ. Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Em nhớ mãi đôi bàn tay mềm mại của cô vẫn thường cầm bàn tay vụng dại của mình mà nắn từng nét chữ. Cô còn giúp cả lớp nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho cảm lớp luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian.
Tính cách cô hiền lành nhưng luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với học sinh nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp cả lớp có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Cô tận tụy với công việc và luôn để tâm chăm sóc học sinh như con: cô tận tay bón cơm cho các bạn ăn chậm, ân cần đưa các bạn bị ốm xuống phòng y tế; mùa đông, cô cẩn thận đắp chăn cho từng bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà em mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, em muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!” Học trò của cô.