Vậy cái gì khiến bạn theo được nghề này? Vì những đứa trẻ ngoan, thông minh ư? Không chắc vậy! Vậy vì cái gì? Bạn biết mỗi đứa trẻ có một cuộc sống riêng, là một thế giới nhỏ xao động. Bạn bước vào thế giới của trẻ, đồng hành một quãng đời của trẻ. Đó là cái “duyên lành” của bạn. Con người chúng ta thường sợ nhiều thứ. Sợ người quanh ta, sợ bị uy hiếp, sợ bị chế giễu, hạ nhục ... Trẻ cũng vậy. Có thể sau vẻ u ám, nhút nhát, lo âu… là một đứa trẻ thông minh, nhạy cảm; có thể sau một khuôn mặt thách thức... là đứa trẻ sợ hãi, áp lực. Chúng ta thích được khen thưởng, được động viên; muốn được lắng nghe và đồng cảm. Trẻ cũng vậy. Bạn sẽ có lúc nản lòng hay tức giận nhưng bạn không đẩy trẻ ra, không hắt hủi em. Bạn thương, kiên nhẫn và tin tưởng. Việc khó của nghề giáo là nhẫn nại ở bên trẻ, hiểu biết về trẻ; giúp em đủ trí tuệ, niềm tin và tình yêu với thầy cô, bạn bè, mọi người xung quanh. Chỉ có lòng kiên nhẫn, tình thương lớn và vững tin nghề nghiệp mới là năng lượng giúp bạn đi chặng đường dài cùng trẻ. Chính những em học sinh nhỏ bé Chưa lấp lánh mới là thử thách, là thước đo “tay nghề” của bạn, là thành công và tự hào của bạn!
Tháng 11 nữa lại về, Cảm ơn những đồng nghiệp âm thầm tận tụy với nghề, với trẻ mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm!
(Cảm xúc qua bài viết của cô Hương Lan – GV hưu)